spot_img
Trang chủLời khuyênCho người muaKhông ra riêng được, tôi thà ế suốt đời

Không ra riêng được, tôi thà ế suốt đời

Có người bảo có nhà riêng hay không thì cũng không quan trọng, chủ yếu là vợ chồng hạnh phúc. Tôi lại nghĩ ngược lại, thời nay đâu còn là thời “một túp lều tranh, hai trái tim vàng”?

Xin tự giới thiệu, tôi là nữ, năm nay 28 tuổi, tôi có sự nghiệp riêng, thu nhập khá đủ để tiêu xài rủng rỉnh và tiết kiệm, ngoại hình tôi cũng được đánh giá bởi mọi người xung quanh là cao ráo, xinh xắn và hiện tại tôi vẫn độc thân dù vệ tinh xung quanh không thiếu. Tôi chưa đồng ý vì không ai trong số đó có thể chắc chắn với tôi về việc có thể ra ở riêng sau khi kết hôn cả. Đúng ra tôi chẳng thèm lên đây trình bày quan điểm làm gì đâu, nhưng vô tình hôm nay nghe lỏm được vài lời từ những đồng nghiệp tọc mạch xung quanh cho là tôi sẽ ế tới già nếu vẫn kiêng quyết giữ cái quan điểm ra riêng mới có đó, cộng với mỗi lần về quê đều bị họ hàng, người thân trách móc, hối thúc về chuyện lập gia đình nên bức xúc quá phải giải tỏa thôi.

Tôi thấy ở chung với nhà chồng rất tù túng khó chịu
Tôi thấy ở chung với nhà chồng rất tù túng khó chịu

Thứ nhất, tôi không hiểu tại sao có rất nhiều em gái ngày nay rất ham cưới chồng, lập gia đình sớm khi mà trong tay chưa có được gì. Thời buổi hiện đại, nam nữ bình quyền, tại sao không chịu khó trau dồi kiến thức, học hỏi thật nhiều, đi du lịch mở mang tầm mắt, gặp gỡ nhiều người khác nhau,…rồi khi nào chán rồi hãy cưới vẫn chưa muộn. Phụ nữ hiện đại, tài giỏi, xinh đẹp, tự lập thì thiếu gì người theo mà phải vội vàng đeo gông vào cổ?

Thứ hai nếu đã cưới, thì nhất quyết cả hai hãy xác định ra riêng được rồi hãy cưới chứ tôi nhất quyết không làm dâu. Tôi cưới chồng chứ không phải cưới mẹ chồng. Hơn nữa, bản thân tôi từ nhỏ đã phải chứng kiến quá nhiều câu chuyện buồn của những người phụ nữ lấy chồng làm dâu và những bà mẹ chồng tai quái xung quanh mình rồi nên tôi luôn tự nhủ sẽ không bao giờ để bản thân mình phải lâm vào những chuyện như vậy. Có người sẽ bảo tôi ích kỉ này kia nhưng tôi luôn nghĩ rằng, ba mẹ đẻ nuôi tôi từ lúc lọt lòng tôi còn chưa báo đáp hết, tại sao lại phải bắt tôi nhẫn nhịn, yêu thương, phục vụ mẹ chồng như mẹ đẻ của mình được? Suy cho cùng, mẹ chồng cũng có phải ruột thịt của mình đâu. Nếu họ tốt với tôi thì tôi sẽ tốt lại và tôn trọng, còn không thì chẳng việc gì bắt tôi phải chịu đựng cả. Vì thế, tôi nghĩ vợ chồng cưới nhau rồi tốt nhất cứ ra ở riêng để tránh chạm mặt và có những mâu thuẫn “mẹ chồng nàng dâu”. Vả lại, chính ông bà ta cũng nói, “xa thơm gần thối”, tôi nghĩ nếu ở riêng mà tôi vẫn chu toàn nghĩa vụ, trách nhiệm khi dịp lễ tết, giỗ chạp đầy đủ thì chẳng có gì là sai trái ở đây cả.

Tôi sợ nhất trần đời là chuyện "làm dâu"
Tôi sợ nhất trần đời là chuyện “làm dâu”

Thứ ba, tôi cho rằng, hai vợ chồng cưới nhau, đều có công việc sự nghiệp riêng của mình (đương nhiên tôi không bao giờ chấp nhận việc hy sinh sự nghiệp ở nhà nội trợ), hàng ngày đi làm về mệt mỏi thì cùng nhau chia sẻ việc nhà. Vợ nấu cơm thì chồng rửa chén, hôm nào mệt quá thì hai vợ chồng đi ăn ngoài, thỉnh thoảng có thể lên kế hoạch đi nghỉ mát với nhau,..mà không sợ bị cản trở hay phàn nàn như khi ở chung với nhà chồng. Sống như thế mới thoải mái, riêng tư, cuộc sống hôn nhân mới hạnh phúc bền lâu được. CHứ hỡi ôi, cú tưởng tượng đã đi làm về mệt mỏi còn phải lao vào bếp nấu cơm, rửa chén, giặt đồ, phục vụ nhà chồng tôi tôi đã sợ với ngán tới cổ rồi.

Và cuối cùng tôi không nghĩ tôi là người phụ nữ duy nhất có quan điểm “thực dụng” như vậy. Xung quanh tôi cũng có rất nhiều cô gái giống tôi, luôn đặt tiêu chí phải ra riêng hoặc có nhà trước rồi tính chuyện hôn nhân.

(Bạn đọc giấu tên)

>>> Nằng nặc đòi ra riêng sau 6 năm chung sống : Liệu tôi có sai?

spot_img

TIN LIÊN QUAN